Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

Bộ trang phục thông minh giúp con người vượt qua giới hạn cơ thể

Đã từ rất lâu nay, khoa học nói chung đã luôn ước mơ vươn tới việc xây dựng các loại máy móc có thể biến con người trở thành những siêu nhân thực thụ trong cuộc sống. Quay trở về những năm 1960, Lầu Năm Góc của Mỹ đã tài trợ cho dự án Hardiman của hãng General Electric. Hardiman là một khung xương nhân tạo hướng tới việc giúp người sử dụng có thể nâng được tải trọng lên đến gần 700kg. Và cho đến nửa thế kỷ sau, Lầu Năm Góc vẫn không ngừng đổ tiền vào những bộ khung xương nhân tạo này.
Mới đây, Viện nghiên cứu Sinh học ứng dụng Kỹ thuật Wyss của trường Đại học Harvard đã được chọn bởi DARPA (Cơ quan nghiên cứu Dự án phòng thủ tiên tiến của Mỹ) làm nơi đầu ngành trong việc nghiên cứu, phát triển các bộ trang phục thông minh cho binh lính để cải thiện sức chiến đấu của quân đội Mỹ trên chiến trường.
Những công nghệ được sử dụng nhằm tạo ra những siêu nhân này không phải chỉ để bắt chước những bộ phim khoa học viễn tưởng điên rồ. Thực tế hơn, những người lính trên chiến trường đang đối diện với những thách thức và cần sự hỗ trợ của khoa học, kỹ thuật tiên tiến. Mặc dù kỹ thuật phát triển, những người lính bộ binh ngày nay vẫn phải mang những phần quân trang nặng trịch trên lưng trên chiến trường. Chắc chắn sẽ rất khó khăn nếu bạn phải chiến đấu khi phải vác cả trọng lượng ngang với một người bình thường trên lưng. Tuy nhiên, việc vứt bỏ những phần quân trang này là tuyệt đối không thể, chắc chắn chúng ta không muốn gặp rắc rối nếu vô tình bị lạc sau khi tham gia trận chiến, việc thiếu đi những dụng cụ cần thiết trong những chiếc túi nặng khủng khiếp này có thể khiến rắc rối càng tăng.
Những nỗ lực của hãng Raytheon để tạo ra bộ khung xương nhân tạo XOS2 hay của hãng Lockheed Martin tạo ra HULC là những gì chúng ta đã đạt được ngày nay. Tuy nhiên, trong những sản phẩm này vẫn còn tồn tại những khuyết điểm cần phải sửa chữa. Một trong những điểm bất lợi khi sử dụng những sản phẩm này chính là vấn đề về năng lượng. Ngay cả những tấm pin khổng lồ được lắp đặt những sản phẩm này, chúng vẫn khó lòng có thể hoạt động trong thời gian dài được. Một khuyết điểm không thể bỏ qua của những bộ khung xương nhân tạo này chính là kích thước cồng kềnh của chúng, những bộ trang phục này không thể hoạt động trong không gian nhỏ hẹp, cần sự linh hoạt. Những bộ trang phục hoàn hảo như của Iron Man vẫn chỉ tồn tại trên phim ảnh.
Bộ trang phục thông minh của Học viện Wyss nhắm tới mục tiêu là hỗ trợ những người lính trên chiến trường một cách tự nhiên dựa trên chính cơ thể của những người lính. Do bộ trang phục thông minh này vẫn còn đang trong giai đoạn đầu của việc nghiên cứu nên chúng ta vẫn chưa có được nhiều thông tin chi tiết. Tuy nhiên, thông qua bức phác thảo mới được hé lộ, chúng ta có thể thấy phần quần của bộ trang phục. Không giống như những khung xương nhân tạo, bộ trang phục thông minh của Wyss được chế tạo bằng chất liệu mềm.
Bộ trang phục thông minh này sẽ nhẹ hơn, đỡ gò bó hơn so với những khung xương nhân tạo, chúng có thể được mặc bó sát với cơ thể dưới lớp quân phục bên ngoài. Theo những gì được tiết lộ, bộ trang phục thông minh này có nhiệm vụ cảm nhận chuyển động của người lính, nâng đỡ, giúp cho họ có thể chuyển động một cách nhẹ nhàng hơn, nâng được những trọng lượng lớn hơn cũng như làm chậm quá trình mệt mỏi của cơ thể. Có lẽ tác dụng của nó không đạt được đến mức của các bộ khung xương nhân tạo, tuy nhiên, người sử dụng lại có được sự linh hoạt cần thiết trên chiến trường.
Cornor Walsh - Trưởng nhóm thiết kế tại Học viện Wyss.
Cornor Walsh - Trưởng nhóm thiết kế tại Học viện Wyss.
Những tấm vải co giãn để tạo nên bộ trang phục thông minh của Wyss sẽ được thiết kế với những cảm ứng để có thể theo dõi những người lính. Phần vải co giãn sẽ giúp người lính ít bị cọ sát gây sưng rộp trong quá trình sử dụng. Ngoài ra, những cảm biến trong bộ trang phục sẽ rung nhẹ ở một vài điểm trên cơ thể giống như massage nếu như cảm thấy người lính có dấu hiệu mệt mỏi.
Hợp đồng 2,6 triệu USD đã được DARPA ký với nhóm nghiên cứu của học viện Wyss để họ có thể hoàn thành thiết kế của mình. Mặc dù thiết kế này vốn dĩ được nhằm sử dụng cho mục đích quân sự, nhóm nghiên cứu ngỏ ý muốn sử dụng cho cả mục đích dân sự như cung cấp cho người làm trong nghề xây dựng hay cho những người già cần hỗ trợ trong hoạt động hàng ngày. Dù lý do là nhắm tới việc phục vụ cuộc sống người dân hay đảm bảo an toàn cho người lính trên mặt trận, hãy cùng hy vọng chương trình nghiên cứu sớm được hoàn thành và đưa vào cuộc sống.

Kỳ lạ cô bé có đôi mắt nhìn xuyên thấu

Laura đã khóc thét lên khi nhìn thấy bên trong khoang bụng của chính mình. Phía trên ngực, Laura thấy quả tim mình phập phồng. Còn đôi mắt cô bé như hai lòng trắng trứng gà giật liên hồi.

Đôi mắt kỳ lạ

Cô bé Laura Castro sinh năm 1995 tại Miami Florida, Mỹ từ khi còn nhỏ đã vô cùng xinh đẹp và dễ thương, đặc biệt được thừa hưởng từ mẹ đôi mắt nâu quyến rũ. Cô bé rất chăm chút cho đôi mắt và thường khoe với bạn bè với niềm tự hào.
Tuy nhiên vào một buổi sáng sau ngày sinh nhật lần thứ 10, một điều khủng khiếp đã xảy ra với cô bé. Khi Laura thức dậy, cô bé đi thẳng vào nhà vệ sinh. Khi nhướn mình nhìn vào chiếc gương, cô bé hét lên sợ hãi. Bà mẹ Laura vội vã chạy vào. Trước mắt bà, cô con gái mặt mũi tèm lem nước và kem đánh răng, hai con mắt trở nên trắng dã, không còn chút lòng đen nào. Bà mẹ kinh hoàng trước sự biến đổi của đôi mắt con mình.
Cô bé Laura sinh ra với đôi mắt toàn màu trắng
Cô bé Laura với đôi mắt toàn màu trắng
Ngay lập tức, Laura được đưa đến bệnh viện. Rất nhiều bác sĩ và chuyên gia y khoa đều lắc đầu, không ai giải thích được nguyên nhân dẫn đến đôi mắt màu trắng của cô bé. Bà Anabel Castro cho biết: “Tôi thực sự rất lo lắng và đưa cháu đến khám bác sĩ, nhưng tất cả đều nói rằng mắt Laura bình thường. Họ chưa từng thấy một đôi mắt nào tương tự như vậy, mỗi ngày mắt Laura càng trở nên trắng hơn”.
Điều đặc biệt là Laura không hề cảm thấy đau đớn. Cô bé vẫn có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ với tầm nhìn ngày càng mạnh mẽ hơn.

Cuộc sống dị biệt

Đôi mắt khác thường đã khiến cho Laura có một khả năng vô cùng đặc biệt, cô bé không chỉ nhìn mọi vật rõ nét hơn mà còn có thể nhìn xuyên thấu qua mọi vật.
Lần đầu tiên Laura phát hiện ra khả năng đó là một buổi sáng, cô bé tình cờ đưa mắt xuống cơ thể mình. Cô bé đã khóc thét lên khi nhìn thấy bên trong khoang bụng mình. Phía trên ngực, Laura thấy quả tim mình đang phập phồng đập.
“Con bé đã vô cùng hoảng sợ, nó hét lên đầy sợ hãi. Tình trạng hoảng loạn này của Laura chỉ giảm sau vài tháng, con bé bắt đầu điều chỉnh được khả năng của mình”, mẹ Laura kể.
Không những vậy, cô bé còn nhìn xuyên thấu được bức tường gạch dày hay những tấm kim loại vững chãi. Các nhà nghiên cứu đã tiến hành một cuộc kiểm tra Laura. Họ bịt mắt cô bé lại, sau đó đặt trước mặt cô bé một khối bê tông lớn có bề dày 10cm, phía sau là 1 vật rất nhỏ bé. Sau đó cô bé tháo khăn bịt mặt và gọi tên chính xác đồ vật sau khối bê tông khiến các nhà nghiên cứu vô cùng ngạc nhiên. Laura có thể nhìn qua những lớp gỗ dày, nhìn trong đêm tối hoàn toàn, đọc chữ và số trong danh bạ điện thoại chưa hề mở…
Việc mang trên mình đôi mắt hoàn toàn lòng trắng với khả năng nhìn xuyên thấu sự vật khiến Laura trở thành một hiện tượng kỳ dị. Cô bé bị những đứa trẻ cùng trường “tẩy chay”, chúng gọi đôi mắt của cô bé là đôi mắt ma. Bố mẹ chúng không cho bọn trẻ chơi với Laura vì cho rằng cô không phải là người bình thường mà bị quỷ ám. Những người hàng xóm cũng xa lánh cô bé. Quá buồn và mệt mỏi trước những lời đàm tiếu, cô bé nhất quyết nghỉ học và trốn biệt trong phòng.
Sau một thời gian ngắn, thông tin về cô bé có đôi mắt nhìn xuyên thấu được cả thế giới biết đến. Laura trở nên nổi tiếng và được các bạn trong lớp chơi trở lại. Cô bé cũng không còn quá hoảng sợ hay lo lắng vì sự khác biệt của mình nữa.
Các nhà khoa học đã ví đôi mắt của Laura như một tia X. Nhiều người phỏng đoán rằng cô bé có thể từng bị tổn thương trong đầu, bị nhiễm độc hóa chất hay cái gì tương tự… Hiện tại cô bé vẫn đến trường học và chờ đợi thông báo kết quả nghiên cứu từ các nhà khoa học.

Câu chuyện cảm động về chú chó Hachiko



Hachiko là 1 chú chó nhỏ ,lông màu trắng chào đời vào tháng 11 năm 1923  ở tỉnh Akita , Nhật Bản.
Câu chuyện xảy ra vào năm 1925, tại nhà ga Shibuya.

Chú chó Hachiko được giáo sư Ueno của trường đại học Tokyo. Gia đình giáo sư không có con nên ông coi Hachiko như con ruột
Như thường lệ, buổi sáng Hachiko tiễn giáo sư Ueno Eizaburo tại nhà ga để ông lên tàu đi làm đi bộ tới nhà ga Shibuya,  chú chó trung thành Hachi, có nick name là Hachiko. Hachiko không được phép theo giáo sư đến Đại Học Hoàng Gia ( nay là Đại Học Tokyo ), nơi ông đang giảng dạy. Nhưng chiều cũng vậy, cứ đến 3h , Hachiko lại ra nhà ga đợi giáo sư. Nhưng vào ngày 12 tháng 5 năm đó, giáo sư Ueno đã qua đời sau một cơn đột quỵ khi đang ở trường đại học và mãi mãi không thể trở về được. Còn Hachiko như mọi ngày, vẫn đến nhà ga vào lúc 3 giờ chiều để đón chủ nhân. Nhưng hôm đó đã qua 3 giờ rất lâu, bao nhiêu chuyến tàu đã đi qua, trời đã tối mà không thấy giáo sư về. Và Hachiko, chú cho trung thành không hề nản lòng, Hachiko vẫn đứng đợi và đợi.
Hachiko linh cảm rằng có chuyện gì chẳng lành đã xảy ra, tuy vậy nó vẫn ra ga đợi chủ nhân vào lúc 3h chiều mỗi ngày. Chẳng bao lâu sau, những người xung quanh bắt đầu để ý tới sự chờ đợi vô vọng của của Hachiko đối với người chủ nhân đã qua đời của mình. Lần lượt, từ người làm vườn trước đây của giáo sư, đến giám đốc nhà ga và những người dân trong vùng đã cho Hachiko ăn và thay phiên nhau chăm sóc nó. Câu chuyện về chú chó trung thành nhanh chóng được lan truyền khắp nơi và Hachiko được coi như một tấm gương sáng về lòng trung thành. Người ta tìm đến Shibuya chỉ để nhìn Hachiko, cho nó ăn, hoặc nhẹ nhàng xoa đầu vào đầu nó để chúc may mắn. Năm 1932, khi Hachiko đợi chủ nhân được 7 năm, 1 sinh viên của giáo sư Ueno đã viết 1 bài báo kể về chuyện cảm động này và gửi đăng ở 1 tờ báo lớn ở Tokyo . Ngay lập tức có rất nhiều người quan tâm lo lắng cho chú chó trung thành này. Cũng từ Hachiko mà người Nhật thêm vào từ điển từ mới "chukhen" - chú chó nhỏ trung thành .
Bên cạnh đó người ta còn có thuyết rằng bởi lẽ cạnh nơi Hachiko ngày ngày vẫn ra ngóng đợi chủ nhân của mình có một nhà hàng thịt nướng và Hichiko rất giỏi trong việc gỡ những miếng thịt ra khỏi que dùng để nướng nên được khách hàng thường cho chú ăn . Vì lẽ đó lý do mà hàng ngày chú ra đây đợi chủ là vì những miếng thịt nướng đó .
Nhiều ngày, nhiều tháng, rồi nhiều năm trôi qua, Hachiko vẫn có mặt đều đặn ở nhà ga vào lúc 3h chiều, mặc dù nó đã bị bệnh viêm khớp và đã quá già yếu rồi. Cuối cùng vào ngày 8 tháng 3 năm 1935 (1 số tài liệu nói là ngày 8 tháng 3 năm 1935), gần 11 năm kể từ ngày nó nhìn thấy chủ nhân lần cuối cùng, người ta tìm thấy Hachiko -lúc đó đã 12 tuổi -nằm gục chết tại chính cái nơi mà nó đã đứng đợi chủ nhân của mình trong suốt nhiều năm.

Cái chết của Hachiko được đăng lên trang nhất của rất nhiều tờ báo lúc bấy giờ và người đã dành hẳn một ngày để để tang Hachiko. Từ số tiền đóng góp của dân chúng trong cả nước, người ta đã thuê nhà điêu khắc Ando Teru để làm một bức tượng Hachiko bằng đồng. Khi bức tượng được hoàn thành và được đặt trang trọng ở bên trong sân ga, tại chính vị trí nó đã đứng đợi chủ nhân trong gần 10 năm.

Tuy nhiên, vài năm sau đó, Nhật Bản lâm vào chiến tranh, tất cả những thứ gì là kim loại đều bị lấy đi để làm vũ khí, không ngoại trừ bức tượng Hachiko. Sau khi chiến tranh kết thúc, vào năm 1948, con trai của Ando Teru là Takeshi đã làm một bức tượng Hachiko mới. Bức tượng đó được đặt ở ga Shibuya cho đến tận ngày hôm nay.


Bên cạnh mộ của giáo sư Ueno tại nghĩa trang Aoyama cũng có đặt một bức tượng của Hachiko. Có nhiều tin đồn rằng xương của Hachiko cũng được chôn tại đó. Nhưng thực ra bộ xương của Hachiko hiện đang được trưng bày tại Viện Bảo tàng Quốc Gia.
Còn tại nhà ga Shibuya, chú chó trung thành Hachiko vẫn đứng đó, mãi mãi chờ đợi chủ nhân của mình. Nơi đó , ngày nay còn được biết đến như một điểm hẹn ở Shibuya, nơi người ta đến đó và ngồi đợi bạn của mình. Và cũng vì nơi đây quá đông người mà người ta không tìm thấy nhau để rồi lại phải vò võ quay về trong nỗi đợi chờ giống như Hachiko.

Trên đây là câu chuyện thật về một chú chó tên Hachiko, tượng tưởng niệm của chú đã được dựng tại trước ga Shibuya. Bộ phim "Hachiko Monogatari" sản xuất năm 1987, không hề có yếu tố cường điệu, khoa trường, đã mô tả một cách chân thật nhất cuộc đời, niềm kiêu hãnh và lòng trung thành của chú chó Hachiko. Bộ phim đạt được thành công lớn, tạo tiếng vang cho ngành điện ảnh Nhật lúc bấy giờ.

Giải Thưởng
Đề cử giải Award of the Japanese Academy
Giải Phim Genesis Award 1988  và Mainichi Film Concours 1988 cho Chỉ đạo nghê thuật.


Một số hình ảnh trong phim (cap) và hình ảnh thực về Hachiko, tượng Hachiko 



Hachiko thật




Hachiko được nhồi bông trưng bày trong viện bảo tàng


Một câu chuyện vô cùng cảm động , dù bạn chỉ xem trailer film thôi thì chắc chắn cũng fải rơi nước mắt